Chuyện cái bóng đèn, Khu tập thể và Trăng

 On Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015  

Phố đã lên đèn từ lâu…
Rời khỏi văn phòng ngột ngạt mùi điều hòa, gã chạm vào thu. Những cơn gió mang trong mình cái lạnh khô hanh đã trườn tới, mang theo đủ thứ mùi phố xá, xộc thẳng vào hai cánh mũi đang phập phồng hít lấy hít để khí trời của gã. "Ít ra còn dễ chịu hơn mùi điều hòa nghèn nghẹt đến phát sợ trong cái văn phòng vốn đã chẳng đủ rộng"- gã tự nhủ. Phố lùi lại, dài hơn. Chìm vào màn sương nhạt lạnh.
Chuyện cái bóng đèn
Chiều muộn. Bảng lảng buồn tênh.


11h đêm, sau khi làm vại bia với mấy thằng chiến hữu bên con mực nướng- gọi là bữa tráng miệng xa xỉ sau suất cơm bình dân ở quán u Ngọc, gã đếm từng bậc cầu thang về khu tập thể cũ. Một, hai, ba, bốn,…Tim gã đập nhịp một, một, một, một. Căn phòng tin hin của gã nằm vắt vẻo trên tầng năm của khu tập thể. Nhìn từ bên ngoài, phòng nào cũng như phòng nào, giống hệt những chiếc hộp diêm nằm im lìm kề cạnh. Phòng gã nằm cheo chéo gần cuối hành lang. Cạnh đấy là nhà ông già ngồi xe lăn, nhà có hai bố con, cô con gái lỡ thì, tên là gì gã cũng chẳng để ý. Đi sớm về muộn chẳng chạm mặt mấy khi nên cái lệ chào hỏi cũng được miễn. Nhìn nhau, biết nhau ở đấy là được rồi.

Cái cửa gỗ thủng một miếng to tướng quen thuộc đã hiện ra trước mặt gã. Chẳng thèm tháo ba- lô, gã vòng tay ra sau lôi chùm chìa khóa đã có mấy chấm hoen loạch xoạch tra vào ổ mở cửa.

-Anh gì ơi?- có tiếng gọi từ cánh cửa mở hé nhà bên. Gã giật mình quay sang, ra là cô con gái lỡ thì hàng xóm. Giờ này còn thức làm gì nhỉ, mà lại gọi mình như đợi từ trước, người đâu như ma, xuất hiện không tiếng động.

- Sao đấy cô?- Gã hỏi, hai mắt đã nheo nheo buồn ngủ lắm rồi.

- Anh, …ngày mai anh có rảnh không ạ? Nhà em bị hỏng cái bóng đèn, không biết do bóng hay do dây, mai phiền anh qua kiểm tra hộ em được không ạ? Bố em mắt kém, chân yếu nên…

- Ừ, ờ…nếu mai rảnh thì tôi qua- Gã đáp cho có lệ rồi đi vội vào phòng, đóng xoạch cái cửa trước khi cô gái kịp lên tiếng thêm điều gì.


Chẳng kịp tháo giày, vứt được cái ba- lô lên bàn, gã nằm vật ra giường. Nếp ngày vẫn vương lại trên bờ mi nặng trĩu của gã. Một ngày như bao ngày, những guồng quay nhanh chậm của con xe dã chiến, guồng quay của đống tài liệu, công việc, những dòng chữ nhảy nhót trên màn hình cái máy tính, kể cả cơn gió thu lành lạnh phả vào mặt cũng làm gã mệt mỏi. Ba năm rồi đấy, không tính bốn năm Đại học nữa thì đã tròn ba năm gã gắn bó với mảnh đất phồn hoa đô hội này. Mảnh đất mang lại hi vọng cho bao nhiêu con người tứ xứ, cũng chẳng biết có cướp đi của ai chút hi vọng mong manh nào không?

Ngộp quá! Phòng đã bé lại nóng, gã vùng vằng đứng dậy mở cửa sổ. Chẳng biết có xin được năm trăm gió trời không, thôi cứ mở cho thoáng. Bỗng gã sững lại, rồi dụi mắt. Không phải ảo vọng từ mấy cốc bia còn sót lại làm gã mụ mị đấy chứ? Không. Là Trăng. Là Trăng thật. Trăng tròn và to như mâm xôi đỗ u vẫn thổi dưới quê. Lâu lắm rồi gã không được ngắm Trăng, hay gã vì vô tình mà quên đi người bạn thời thơ trẻ? Gã nhắm mắt, ngửa cổ lên hít hà mùi trời đêm, như cố nuốt trọn cả ánh Trăng sóng sánh chảy dài vằng vặc.

Ừ nhỉ…Đã lâu lắm rồi gã chưa về quê. Cuộc sống mưu sinh cứ cuốn gã đi, đi miết. Đôi lúc gã dừng lại, cáu kỉnh vì tắc đường, khục khoặc vì đi làm gặp cơn mưa bất chợt, quàu quạu vì bị lão sếp già khó tính hoạnh họe, nhưng hình như chưa bao giờ gã dừng lại vì Trăng như hôm nay. Gã nhìn Trăng. Gã thấy nhớ u tảo tần, mắt nhòa lệ. U thương gã lăn lộn xứ người khổ sở, gã thương u cơ cực xứ mình. U thương gã nam nhi chí muốn tung hoành ngang dọc, gã thương u còng lưng chăm giấc mộng cho con. Từ hồi ra trường gã đã giúp được gì cho u đâu, thi thoảng đỡ u tiền chợ, lần trước về nhà u nhờ mắc hộ u cái bóng đèn ở cầu ao để u rửa chân, giặt giũ cho đỡ tối mà gã bận bịu vô tâm rồi quên đi. Cái cầu ao thì trơn, cái lưng của u thì hay dở chứng, chẳng biết tối tăm mù mịt mò mẫm thế nào? Như đêm nay có trăng còn đỡ, mấy bận không trăng thì…Gã không dám nghĩ tiếp nữa….

Gã quay người vội vàng đến bên cái bàn gỗ cọt kẹt như sực nhớ ra điều gì. Vặn công- tắc đèn cho sáng thêm lên, gã lẩm nhẩm nhìn tờ lịch, sắp Rằm tháng Tám rồi, gã sẽ xin nghỉ mấy hôm để về với u, mắc cho u cái bóng đèn, xem lại cái mái nhà, đôi quang gánh có chỗ nào cần chêm sửa không. Nghĩ tới lúc được nhìn thấy nụ cười nghẹn ngào của u, tối ngồi đấm lưng cho u, nghe u kể chuyện hồi gã còn bé bên ấm nước chè dưới Trăng tròn vành vạnh, bất giác gã thấy lòng mềm lại.

Còn cái bóng đèn nhà ông hàng xóm xe lăn, tính sao? Gã dò tờ lịch ngày hôm nay, thứ Sáu, mai thứ Bảy, được nghỉ cả ngày. Sáng mai thôi sang hộ nhà người ta một tí. Hai bố con, cũng tội, quạnh quẽ neo đơn chứ sung sướng gì đâu. Người ta tự làm được chắc cũng chẳng nhờ đến mình. Nhất định ngày mai gã sẽ qua, nhất định thế.

Thế rồi giấc ngủ đến với gã tự lúc nào chẳng biết. Bình yên như một lời ru...
Chuyện cái bóng đèn, Khu tập thể và Trăng


Nguồn: duongngo.com

Bài viết liên quan:

Chia sẻ lên mạng xã hội | Về trang chủ | Tên miền | Tải máy ảo | Thủ thuật | SEO
Chuyện cái bóng đèn, Khu tập thể và Trăng 4.5 5 The Duong Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015 Chuyện cái bóng đèn, Khu tập thể và Trăng - Truyện Ngắn tại DuongNgo.com Phố đã lên đèn từ lâu… Rời khỏi văn phòng ngột ngạt mùi điều hòa, gã chạm vào thu. Những cơn gió mang trong mình cái lạnh khô hanh đã trườn...


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Hoan nghênh bạn để lại bình luận, nhưng đừng spam nhé :p Xem điều khoản

IELTS | TOEIC | TOEFL | OneDrive Unlimit | Bao súng da thật | Bao còng số 8

Back to top